Ngày 17/8/1969, sức khỏe của Bác đã suy giảm,
nhưng Người vẫn lên xuống nhà sàn làm việc và nghe báo cáo tình hình. Theo đề
nghị của bác sĩ, ngày 18/8, Bác được chuyển xuống ở và làm việc tại ngôi nhà
A67. Ngôi nhà này chỉ cách nhà sàn của Bác vài chục bước chân, tiện cho việc
theo dõi và chăm sóc sức khỏe của Người.
Sau gần
20 ngày chống chọi với bệnh tật, Bác yếu lắm nhưng Người đã “Quên nỗi mình
đau để nhớ chung”, hễ tỉnh lại là Người hỏi: Hôm nay miền Nam đánh
thắng đâu? Ở Hà Nội, đê vỡ có nhiều không? Có kịp sơ tán dân đi không?
Mấy
ngày sau đó, các y bác sĩ đã phát hiện thấy tim Bác có vấn đề,
cần phải giữ gìn thận trọng. Thế rồi, đã đến thời điểm Bác
Hồ phải nằm yên 1 chỗ.
Tối
30-8-1969, Bác lại phải trải qua một cơn đau và sau đó đi vào hôn mê sâu. Những
biện pháp tốt nhất được các bác sĩ sử dụng để cấp cứu cho Bác. Rồi Bác dần dần
tỉnh lại. Thấy Thủ tướng Phạm Văn Đồng đang đứng cạnh, Bác hỏi:
“Các
chú chuẩn bị lễ Quốc khánh đến đâu rồi?”
Nghe
đồng chí Phạm Văn Đồng báo cáo, Bác dặn dò:
“Các chú
phải tổ chức lễ quốc khánh thật long trọng để cho nhân dân vui. Phải nhớ bắn
pháo hoa mừng chiến thắng để cổ vũ tinh thần chiến đấu của nhân dân”.
Bác còn
muốn ra dự lễ để gặp đồng bào dù chỉ năm, mười phút.Mọi khi Bác chỉ ăn một thìa
cơm, nhưng tối đó Bác nhắc xới thêm thìa nữa, để ăn cho chóng khỏe còn ra dự Lễ
Quốc khánh. Rõ ràng, trong những giây phút cuối cùng, đứng giữa ranh giới mong
manh của sự sống và cái chết, Bác vẫn luôn nghĩ cho đồng bào, cho đất nước, “nâng
niu tất cả chỉ quên mình”.
Nhưng cho
dù muôn người có mong mỏi, cho dù các bác sĩ đã tận tình và bản thân Người đã
cố gắng nhưng Bác không thoát khỏi quy luật nghiệt ngã của sự tồn vong. 9 giờ
sáng ngày 2 tháng 9, Bác phải trải qua một cơn đau nặng làm cho Bác phải quặn
nghiêng người và cứ thế lịm dần. Và 9h15 trái tim Bác ngừng đập hẳn. Các bác sĩ
thay nhau dùng sức ấn lên ngực Bác mong sao tim Người đập trở lại. Cho đến 9
giờ 47 phút, Thủ tướng Phạm Văn Đồng trào nước mắt:
“Thôi các
đồng chí ạ. Bác của chúng ta không qua khỏi nữa rồi. Bác đã trút hơi thở
cuối cùng vĩnh biệt chúng ta.”
9 giờ 47
phút ngày 2 tháng 9 năm 1969, từ nơi ở của Bác truyền đến cho nhân dân và nhân
loại nỗi đau, để cho: Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa. Khi đài
phát thanh vừa đưa tin, trời đổ mưa tầm tã. Vòm trời Ba Đình như trĩu
nặng một nỗi buồn. Những giọt nước mắt hòa lẫn nước mưa chảy mãi
như không bao giờ hết trong niềm tiếc thương vô hạn. Vậy là mong ước cháy
lòng của Người là được ra gặp đồng bào trong lễ quốc khánh không thực hiện
được, bởi Người ra đi đúng vào ngày Người đọc bản Tuyên ngôn Độc lập! Lễ đài
năm ấy và mãi về sau không còn xuất hiện hình bóng quen thuộc của Người.
Tuy Bác
đã đi xa nhưngNgười còn để lại muôn vàn tình thương yêu cho toàn dân, toàn
Đảng, cho toàn thể bộ đội, cho các cháu thanh niên và nhi đồng… Khi
còn sinh thời, Bác luôn tâm niệm rằng trên đất nước này, nếu nước nhà
chưa được thống nhất, thì Người còn cảm thấy đau đớn khôn nguôi; nếu có một
người Việt Nam còn đói, rét, dốt, bệnh tật thì Hồ Chí Minh cho rằng mình chưa
hoàn thành trách nhiệm, còn có lỗi với đồng chí, đồng bào. Người
đau nỗi đau chia cắt đất nước, vui, buồn cùng với nhân dân. Trong trái tim
mênh mông của Bác, ai là người Việt Nam đều có phần trong đó cả.
Chúng ta
- thế hệ thanh niên được sinh ra và trưởng thành trong bối cảnh đất nước được
hòa bình, phát triển, soi mình vào cuộc đời, vào tình yêu thương bao la của
Bác, chúng ta mới thấy sự cống hiến cho cuộc đời, cho đất nước của bản thân còn
quá nhỏ bé. Bác Hồ đã từng nói: "Một năm khởi đầu từ mùa xuân, một
đời người khởi đầu từ tuổi trẻ. Tuổi trẻ là mùa xuân của xã hội". Thế
hệ thanh niên trong thời đại Hồ Chí Minh đã “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu
nước/Mà lòng phơi phới dậy tương lai” thì thế hệ trẻ chúng ra hôm nay
phải luôn tu dưỡng và rèn luyện đạo đức theo gương Bác Hồ vĩ đại, biết biến
nhận thức thành hành động để trở thành “những người lính đi đầu” trong
thời đại mới. Bởi vậy, hơn bao giờ hết việc học tập và làm theo tư tưởng, đạo
đức, phong cách Hồ Chí Minh theo chỉ thị 05 của Bộ chính trị chính là trách
nhiệm, là nghĩa vụ quan trọng của mỗi đoàn viên, thanh niên chúng ta. Hãy tự
nguyện dâng hiến sức trẻ của mình cho cuộc đời, cho tổ quốc để trở thành
những “Mùa xuân nho nhỏ/ Lặng lẽ dâng cho đời”.
Nguồn: Dân trí